Chào các bác, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi nên tôi lại hí hoáy làm một cái dự án nhỏ nhỏ, chủ yếu là để giải trí với tự thử thách bản thân mình chút thôi. Chuyện là thằng cu con nhà tôi nó mê Doraemon lắm, suốt ngày xem hoạt hình rồi đòi mua truyện. Thế là tôi nảy ra ý định làm thử một cái game đơn giản chủ đề “giải cứu Doraemon”, kiểu như Nobita đi cứu Mèo Ú ấy mà.

Lên ý tưởng và chuẩn bị

Đầu tiên, tôi phác thảo qua ý tưởng. Game sẽ là dạng đi cảnh đơn giản thôi. Nobita sẽ là nhân vật chính, di chuyển qua lại, nhảy lên né chướng ngại vật hoặc mấy con “quái” vớ vẩn nào đó. Mục tiêu cuối màn là gặp được Doraemon. Nghe thì đơn giản vậy thôi chứ lúc bắt tay vào cũng khối việc đấy.

Công cụ thì tôi cũng chẳng dùng gì cao siêu đâu. Tôi nhớ hồi trước có nghịch qua một cái phần mềm làm game kéo thả đơn giản lắm, tên gì thì giờ không nhớ rõ nữa, nhưng đại khái là nó cho mình tự vẽ nhân vật, tự tạo màn chơi. Thế là tôi lôi nó ra dùng lại. Vẽ vời thì tôi không có hoa tay, nên là Doraemon với Nobita trông cũng hơi… ngô nghê một tí, nhưng thôi, con nít chơi chắc không để ý đâu, miễn là nhìn ra được nhân vật là được.

Bắt tay vào làm

Bước 1: Tạo nhân vật và hoạt ảnh

Tôi bắt đầu bằng việc vẽ Nobita. Vẽ xong hình dáng đứng yên, rồi lại vẽ thêm vài cái ảnh nữa lúc Nobita chạy, lúc nhảy. Mệt nhất là khoản này, vẽ đi vẽ lại mấy lần mới tạm ưng ý. Doraemon thì đơn giản hơn, chỉ cần vẽ một cái lồng (giả vờ bị nhốt) với Doraemon mặt mếu máo bên trong.

Rồi tôi cũng vẽ thêm vài con “quái” cản đường, kiểu mấy con chuột máy hay mấy con côn trùng gì đó nhìn cho nó có thử thách.

Bước 2: Thiết kế màn chơi

Xong phần nhân vật, tôi chuyển qua làm màn chơi. Tôi đặt mấy cái nền đất, mấy cái vực thẳm giả, rồi thêm vài cái bục để Nobita nhảy lên. Cũng không quên rải mấy đồng xu (ý là bánh rán) cho Nobita ăn trên đường đi cho nó có thêm điểm. Cái này thì phần mềm nó hỗ trợ kéo thả nên cũng nhanh.

Bước 3: Lập trình logic game (kiểu đơn giản)

Đây mới là phần khoai nhất này. Dù là kéo thả nhưng cũng phải hiểu tí logic. Tôi phải thiết lập cho Nobita di chuyển trái phải được bằng phím mũi tên, nhảy được bằng phím cách. Rồi thiết lập va chạm: Nobita chạm vào quái thì mất máu, chạm vào bánh rán thì tăng điểm, rơi xuống vực thì thua.

  • Di chuyển: Cái này thì dễ, gán phím cho hành động thôi.
  • Nhảy: Phải chỉnh cho độ nảy nó vừa phải, không thì bay tít lên trời hoặc nhảy không qua nổi cục gạch.
  • Va chạm: Ôi thôi, đoạn này tôi loay hoay mãi. Lúc thì Nobita đi xuyên qua quái, lúc thì chưa chạm đã mất máu. Chỉnh tới chỉnh lui không biết bao nhiêu lần. Tôi nhớ có lần test, Nobita vừa xuất hiện đã thua luôn vì chỗ đứng đầu tiên bị lỗi va chạm. Cười không nhặt được mồm.
  • Điều kiện thắng/thua: Nobita đến được chỗ Doraemon thì thắng, hết máu hoặc rơi vực thì thua. Cái này cũng phải set mấy cái biến điều kiện.

Tôi cứ làm từng chút một, sai đâu sửa đó. Có những lúc tưởng đơn giản mà làm mãi không được, bực mình muốn đập bàn phím. Nhưng rồi nghĩ lại, mình làm cho vui, cho con chơi, nên lại hì hục làm tiếp.

Kết quả và cảm nhận

Sau khoảng một buổi chiều hì hục, cuối cùng thì cái game “giải cứu Doraemon” phiên bản cây nhà lá vườn của tôi cũng tạm gọi là hoàn thành. Nó đơn giản lắm, đồ họa thì xấu tệ, âm thanh thì tôi cũng chưa kịp thêm vào, chắc chỉ có tiếng “bụp bụp” mặc định của phần mềm thôi.

Nhưng mà lúc cho thằng cu con nhà tôi chơi thử, nó thích ra mặt các bác ạ. Nó cứ điều khiển Nobita nhảy qua nhảy lại, la hét mỗi khi thua hoặc thắng. Nhìn nó chơi mà tôi cũng thấy vui lây. Cái cảm giác tự tay mình làm ra một cái gì đó, dù nhỏ bé và không hoàn hảo, nhưng mang lại niềm vui cho người khác, nó đặc biệt lắm.

Qua cái lần mày mò này, tôi lại càng thấy phục mấy ông làm game chuyên nghiệp. Để làm ra một cái game xịn sò, đồ họa đẹp, cốt truyện hay, gameplay hấp dẫn thì chắc chắn là cả một quá trình lao động vất vả, tốn bao nhiêu chất xám và công sức. Game của tôi thì chỉ là muỗi thôi, nhưng cũng là một trải nghiệm thú vị.

Thỉnh thoảng tự mình làm những cái thứ đơn giản như này cũng hay các bác nhỉ. Vừa giải trí, vừa học thêm được chút đỉnh, lại có cái để khoe với con. Vậy là vui rồi!